Mùa Hè Xanh chính là dấu chấm hết cho năm nhất của tôi. Là cái kết hoàn mỹ cho trang sách sinh viên đầu đời. Nó mang lại cho tôi nhiêu thứ, từ kinh nghiệm, bạn bè, niềm vui nụ cười cho đến những giọt nước mắt.
Bắc Kạn đón chúng tôi bằng một cơn mưa tầm tã, việc di chuyển cũng trở nên khó khăn hơn. Chúng tôi tới uỷ ban trễ khoảng 1h đồng hồ. Vậy mà cán bộ xã Cao Tân và giáo viên trường đó vẫn kiên nhẫn chờ chúng tôi. Lúc đến nơi cũng gần 1h. Mọi người đón tiếp khá nồng hậu và chu đáo. Họ quý chúng tôi lắm, dù mới gặp nhau thôi. Không biết anh em trong đoàn sao, chứ tôi thấy hơi lo. Lạ nước lạ cái, đây không phải nơi tôi từng sống. Rồi nửa tháng tới đây sẽ ra sao. Sẽ phải làm như thế nào, để thích nghi, hoà đồng với tập thể đây. Khi phải ăn, ngủ cùng với gần 60 người. Có người quen, người mới gặp, cũng có người mình ghét. Vậy mình phải đối mặt với tất cả vấn đề này sao. Dù sao đây cũng là thử thách để bản thân tôi trưởng thành hơn.
Điểm lại 1 số hoạt động :
+ Trưa ngày 3/9/2017 chúng tôi trao số tiền 12 triệu đồng cho uỷ ban xã.
+ Số tiền được sử dụng vào mục đích xây thêm 1 bể chứa nước, sửa lại khu nhà vệ sinh của các em..
Ngoài những hoạt động đó ra, chúng tôi còn giúp san nền nửa quả đồi để làm nền xây nhà mẫu giáo. Bên cạnh đó, những hôm do thời tiết không di chuyển xa để hoạt động được thì chúng tôi chia nhóm ra giúp nhà dân bẻ ngô, hôm trèo đồi, hôm lội suối
Tất cả đều là những việc mà trước giờ tôi chẳng bao giờ nghĩ là mình sẽ đụng tay đụng chân vào. Cách cầm cuốc, cầm xẻng, đẩy xe rùa, gượng gạo vô cùng. Được vài ngày thì mới tạm quen, cũng đã có những lúc làm đến kiệt sức, thế mới biết những người làm công việc chân tay họ vất vả như thế nào. Chúng tôi ai cũng mệt, nhưng đều cố gắng hết mình, chỉ vì Tình Nguyện. Và chúng tôi tự hào về điều đó tiếp theo tôi muốn nói là tình bạn, những tình cảm tuyệt vời mà tôi có được tại đây. 60 con người chung sống với nhau như một gia đình. Nhớ những lần say luôn có người dìu lên tận phòng, hay kể cả đi vệ sinh. Nhớ những lần bị ngứa, có người bôi thuốc cho. Hay những buổi anh em con trai "tắm tiên" với nhau, vui, rất vui. Cả những buổi anh em nhậu, luôn là những đóng góp chân thành của các đàn anh, giúp tôi biết được mình còn hạn chế ở đâu, phải làm những gì. Nó đáng quý lắm. Cứ ngỡ tình bạn, tình anh em sẽ phải mất cả năm mới hình thành được, nhưng quả thật, 15 ngày chung sống với nhau, chúng tôi đã coi nhau như những người anh em trong nhà, ít nhất là có tôi nghĩ vậy.
Phải nhắc lại điều này, đây quả là những trải nghiệm đáng quý và đáng trân trọng nhất của tuổi trẻ. Một vài lời kể không thể diễn tả được hết sự tuyệt vời đó. Nhiều người bảo, đi thế này, được nhiều hay là mất nhiều. Tôi sẽ trả lời ngay là được nhiều, tôi được biết thế nào là khổ, thế nào là giọt mồ hôi rơi vì lao động, thế nào là vị ngon của bát cơm lạc sau những buổi làm việc, thế nào là tình anh em, thế nào là trách nhiệm,... Nếu bạn còn trẻ, hãy thử 1 lần, sẽ không có gì hối tiếc đâu.
Tôi sẽ nhớ mãi những khoảnh khắc tuyệt vời đó. Tôi sẽ nhớ mãi những con người đó. Cảm ơn tất cả đã cùng tôi có những câu chuyện ý nghĩa của tuổi trẻ này